\"Trời đã khuya trăng soi sáng gương mặt ta
Ánh trăng năm nào người đã quên rồi chăng
Khi ta bưng canh Mạnh Bà mà lòng như vỡ tan
Một ngụm này có quên đi người đó không
Nhắm mắt sẽ thấy hình bóng ai
Chốn thiên nhai xưa từng phút giây cạnh nhau
Bao bi thương chôn sâu để lòng thêm lạnh băng
Cầu Nại Hà bước qua xong một kiếp người
Bởi chữ yêu, tương tư ngày đêm không ai hay
Bởi chữ yêu, mà tâm trí điên cuồng
Bởi chữ yêu, ôm bao khổ đau chôn trong tim
Bởi chữ yêu, âu sầu ngây dại
Bước tới giông bão ta còn bên nhau không
Dù năm tháng có những sóng gió thăng trầm phong sương
Đến bên chân Phật ta nguyện cầu mà tâm tư rối bời
Ước mong rằng động lòng tận cao xanh
Có những giông bão có trắc trở ta còn bên nhau không
Dù năm tháng sóng gió mỗi bước thăng trầm phong sương
Khổ tâm mong Phật khoan dung cho mai sau tình duyên ta tái hợp
Để ta bên nhau mãi mãi không giã từ\"